Dương Thần sáng sớm chạy tới, lại còn nói anh ta có phát hiện mới, tôi cùng Thiệu Bồi Nhất hai mắt nhìn nhau, tự nhiên gật đầu liên tục, bây giờ Dương Thần này cho tôi cảm giác cũng rất thần bí, anh ta nói có phát hiện mới, hơn phân nửa sẽ là tương đối quan trọng.
Hai chúng tôi cũng trơ mắt nhìn anh ta, nhưng anh ta móc ra một cái điện thoại di động, ở phía trên bấm bấm mấy cái rồi nói với tôi:
- Đây là tối ngày hôm qua thời điểm ma quỷ lộng hành, tôi chụp hình được, cậu nhìn một chút đi.
Hóa ra anh ta còn chụp được cả hình, cái này ngược lại là cố ý, tôi bận bịu cầm lấy nhìn một cái, quả nhiên, đây chính là cảnh tối qua, vậy hẳn là thời điểm chúng tôi còn chưa đi, trên trần nhà rõ ràng có một mặt người vô cảm nhìn bọn họ.
Nhưng tôi nhìn hồi lâu, cũng không nhìn ra vấn đề gì khác, vì vậy liền hỏi anh ta:
- Hình này thế nào? Chính là mặt người tối qua a, chúng tôi cũng đều thấy được mà.
Thiệu Bồi Nhất nói một chút:
- Hình như là có chút không đúng lắm, hình ảnh của quỷ, vậy sẽ không chụp được dễ dàng như vậy đi?
Dương Thần lắc đầu một cái nói:
- Các người nói cũng không phải là điểm chính, thật ra thì ý tôi là muốn cùng các người nói, người này, tối ngày hôm qua còn không cảm thấy thế nào, nhưng mới vừa rồi lúc tôi lấy điện mặt thoại di động ra lật xem, đột nhiên cảm giác được, mặt người này dáng dấp tựa hồ giống như một người.
Tôi nhìn anh ta một chút, nghi ngờ hỏi:
- Giống như một người? Cậu nhìn giống ai?
Dương Thần nói:
- Tôi bây giờ cũng không nhớ nổi, bất quá hẳn là ở trong trường học chúng ta, tôi thấy giống như đã từng thấy qua.
Tôi trợn to hai mắt:
- Không phải chứ, trường học của chúng ta, cậu còn đã từng thấy qua? Nhưng mà... Cậu chẳng qua cũng chỉ năm thứ nhất đại học, hẳn tới trường học không lâu, làm sao có thể...
- Cậu là muốn nói tôi mới tới không lâu, làm sao có thể thấy qua quỷ đúng không? Thật ra thì đây cũng là điểm kỳ lạ, bởi vì tôi nói người này, hắn không phải quỷ, ngày hôm qua còn ở phòng ăn trường học đối mặt cùng hắn, nhưng không quen biết, cho tới bây giờ chưa nói chuyện, cho nên, tôi cũng không dám khẳng định...
Tôi không lên tiếng, Thiệu Bồi Nhất nhìn tôi một cái cũng có dáng vẻ đầu óc mơ hồ, chuyện này thật mới mẽ, mặt quỷ 1 giờ rưỡi đêm xuất hiện ở vách tường cùng trần nhà, lại rất giống dáng dấp một người bạn học trong trường học chúng tôi, đụng mặt cũng không mang cái này va chạm chứ ?
Nhưng mà, cái này xem ra cũng chẳng phải phát hiện gì mới đâu, chỉ bất quá dáng dấp quỷ giống như một người, mãi không có khả năng, là người nam sinh kia nửa đêm hồn lìa khỏi xác, chạy tới làm ra trò đùa dai chứ ?
Đó cũng quá nhàm chán rồi, hơn nữa cũng chỉ nói vớ vẩn, căn bản không thể tồn tại loại chuyện này.
Thiệu Bồi Nhất suy nghĩ một chút nói:
- Vậy, còn muốn đào trần nhà hay không?
Tôi nói:
- Dĩ nhiên muốn a, không đào trần nhà ra làm sao biết ở trong đó rốt cuộc có huyền cơ gì, nếu đào vách tường phát hiện cái kính bạc đó, chắc hẳn, trong trần nhà cũng có đồ chứ? A, đúng rồi, Dương Thần, tôi chợt nhớ tới, có phải là trong vách tường với trên trần nhà, là hai con quỷ khác nhau hay không?
Dương Thần vỗ ót một cái:
- Đúng nha, tôi cũng quên đưa ra ý này, các người đợi một chút, tôi đi hỏi tiểu Diệp, để cho anh ta nhận một chút.
Nói xong anh ta liền chạy vội vả, Thiệu Bồi Nhất thọc tôi một cái, nói:
- Ai, cậu nói xem, đụng mặt như vậy sẽ xảy ra chuyện gì?
Tôi nói tôi làm sao mà biết được a, ngay cả lầu trên lầu dưới, tôi cũng không nhận biết được mấy người, nếu không chờ một hồi A Long tỉnh lại, để cho cậu ta nhìn một chút, có lẽ cậu ta có thể biết.
Thiệu Bồi Nhất gật đầu một cái, còn nói, hai người này không biết là có quan hệ thế nào nữa? Ví như, tôi cũng thấy qua một câu chuyện quỷ, nội dung như thế này trong trường học có một người chị bị hại, sau đó người em gái cũng đi tới trường học, giả mạo thân phận của người chị, giả trang thành quỷ để dọa người, cuối cùng phá được án...
Tôi nói thầm, anh ta đây cũng không phải xem tạp chí kinh dị chứ? Lấy đâu ra nhiều chuyện huynh đệ tỷ muội báo thù như vậy, hơn nữa, muốn thả thù, cũng phải tìm đúng người để trả thù chứ, hắn hù dọa mấy sinh viên mới năm thứ nhất đại học có ích lợi gì?
Thiệu Bồi Nhất cười nói đó cũng đúng, hay là chờ A Long tỉnh, hỏi anh ta một chút đi.
Tôi quay đầu nhìn A Long một chút, lại thấy người này còn đang ngủ say, không khỏi buồn bực, hôm nay cậu ta như vậy là thế nào? Tôi đi qua nhìn một cái, A Long một chút dấu hiệu thức dậy cũng không có.
Tôi đẩy cậu ta mấy cái, không phản ứng. Ở bên tai cậu ta kêu mấy câu, không phản ứng. Đạp hai chân cậu ta, không phản ứng...
Tôi sững sốt, đây rốt cuộc lại là tình huống gì? Tiểu tử này thành thần ngủ rồi sao?
Đang lúc ấy thì, Dương Thần lại chạy trở lại, trực tiếp đẩy cửa xông vào, một tay còn kéo Diệp Tường Phi, thở hồng hộc nói:
- Không sai không sai, tiểu Diệp nói, mặt người này, cùng với mấy lần trước anh ta nhìn thấy giống nhau như đúc...
- Sao? Giống nhau như đúc... Tiểu Diệp, là thế này phải không? Tôi lại hỏi Diệp Tường Phi một lần nữa.
Diệp Tường Phi vẫn có chút ngây ngô, thấy tôi hỏi anh ta, gật đầu nói:
- Vâng, là giống nhau như đúc...
Phỏng đoán tình trạng tinh thần anh ta thật có chút vấn đề, tôi nhíu mày lại, nếu nói như vậy, ngày hôm qua chúng tôi thực hiện bào tường, cũng không có ảnh hưởng gì đến mặt người kia, mặc dù lấy ra một chiếc kính bạc, cũng chỉ là để cho thứ đó từ vách tường chuyển tới trần nhà, đây rốt cuộc là tại sao vậy chứ?
- Đúng rồi Dương Thần, cậu có đưa cái này hình cho người khác nhìn một chút hay không, để cho bọn họ tới nhận mặt quỷ này rốt cuộc giống ai?
Tôi nghĩ mặc dù tôi không nhận biết đây là người nào, bất quá cả lầu trên lầu dưới, dù sao cũng phải có người biết chứ ?
Dương Thần lắc đầu một cái:
- Tôi không cho người khác nhìn, loại chuyện này, nên tránh liên lụy người tốt, tôi thậm chí cũng không cho những người khác trong phòng ngủ chúng tôi nhìn, loại chuyện này, mình có thể giải quyết liền giải quyết, hỏi nhóm người kia cũng không có ý nghĩa, không làm được còn nói tôi bệnh thần kinh, còn truyền đi là chính tôi tung tin vớ vấn.
Lời anh ta nói cũng có lý, không thể giúp người, hỏi cũng vô ích, ngược lại cho bản thân thêm phiền toái, tôi vỗ vai anh ta một cái nói:
- Anh em tốt, cậu thật tốt, sau này có chuyện gì, có thể nói với chúng tôi, tôi thấy, nếu không hai người đều chuyển đi, sống trong phòng đó cũng không thoải mái.
Dương Thần cười cười nói:
- Hay là thôi đi, dẫu sao phòng này cũng không phải của hai người, tôi cũng phải cân nhắc cái nhìn không hay của người khác ---- nhưng mà anh kia sao còn ngủ chứ?
Người anh ta nói dĩ nhiên là A Long, tôi quay đầu nhìn một chút, bất đắc dĩ nói:
- Ai biết chứ, bình thường không lười như vậy, cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Dương Thần đi tới mép giường, cúi đầu nhìn A Long một chút, đầu tiên là mở mí mắt cậu ta ra nhìn một chút, tiếp lại nắm cổ tay cậu ta lên, ba đầu ngón tay xếp lại, xem mạch cho cậu ta...
Tôi không khỏi trợn mắt hốc mồm, người anh em này rốt cuộc là làm nghề gì a, Trung y xem bệnh anh ta cũng biết ?
Chỉ thấy Dương Thần giơ tay lên, nhất thời liền nhíu mày, ngẩng đầu nói:
- Người anh em này không đúng, đây không phải là ngủ, đây là trúng Trung Thuật rồi.
Thiệu Bồi Nhất cười ha hả, khoát tay nói:
- Đừng làm loạn, trời đang lạnh, trung cái gì thự a...
(* Trung thự phát âm gần giống Trung Thuật, là một triệu chứng cảm nắng)
Dương Thần nghiêm túc nói:
- Không phải cảm nắng, là trung thuật, thuật pháp, ý là tà thuật, nếu để cho cậu ta tiếp tục ngủ như vậy, 12 canh sau, cậu ta liền có thể không tỉnh lại nữa.
Cái gì? A Long là trúng tà thuật? Tôi rất kinh ngạc, trên dưới quan sát Dương Thần mấy lần, lại không cố hỏi cậu ta là làm sao biết, vội vàng nói:
- Vậy theo cậu nói, cậu ta tại sao lại trúng thuật, bây giờ nên làm cái gì?
Dương Thần nghĩ ngợi nói:
- Chuyện này nếu có ông nội tôi ở đây thì tốt rồi, đáng tiếc tôi chưa làm qua a.
- Ông nội cậu?
Tôi có chút biết, ông nội anh ta phỏng đoán cũng là một dạng m Dương tiên sinh, thật là nhìn không ra a, nhà bọn họ nhân tài đông đúc, mỗi ngành nghề đều có người giỏi, có thợ mộc, có thợ xây, có bác sĩ, còn có m Dương tiên sinh, đây là một gia tộc lớn a.
Hơn nữa, Dương Thần tất cả đều biết một chút những thứ tay nghề này, đây cũng tính là một nhân vật không bình thường, khó trách anh ta cho tới bây giờ trấn định như vậy.
- Nhưng mà bây giờ làm gì? 12 canh giờ, cậu nói hẳn ra là 24 giờ đi, dựa theo thời gian mà tính, cậu ta ngủ từ tối ngày hôm qua, như vậy đến trước tối hôm nay thì nhất định phải nghĩ biện pháp để cho cậu tỉnh lại rồi.
Thiệu Bồi Nhất chau mày nói:
- Tôi là truyền nhân Tát Mãn cũng chỉ có thể kêu gọi yêu quái, gặp phải loại chuyện này, cũng bế tắc.
Tôi nhớ lại ba cây ngân châm kia, tiện tay lấy ra ngoài, nhìn một chút, tựa hồ cái nào cũng không thích hợp, cuối cùng vẫn lấy ra Định Hồn châm, nói với Dương Thần:
- Nếu cậu hiểu Trung y, có thể châm cứu hay không?
Dương Thần lắc đầu một cái:
- Tôi thật đúng là không biết, nếu cậu biết, có thể cho cậu ta thử một chút đi.
Được rồi, bây giờ cũng chỉ có thể thử một chút, tôi cầm ngân châm, suy nghĩ một chút, quyết định đâm vào huyệt Nhân trung của A Long.
Huyệt Nhân trung là một trong những huyệt vị thường dùng để cấp cứu, tôi đem Định Hồn châm đâm vào ước chừng hai ba phân, không dám đâm sâu, nếu không liền châm đến nướu răng...
Sau khi Định Hồn kim đâm vào, A Long cũng không có phản ứng gì, tôi lại nhẹ nhàng xoay xoay mấy cái, nhớ lão Trung y trên tivi khi châm cũng làm như vậy, nhưng mà cái này thật giống như cũng không có ích gì, A Long vẫn nhắm mắt lại ngủ say.
Đây thật là một đợt sóng chưa hết đã tới đợt sóng khác, muốn hại chết A Long, rốt cuộc là đụng phải cái gì?
Tôi đang thúc thủ vô sách, Dương Thần suy nghĩ một chút, đứng lên nói, như vậy đi, tôi đi ra ngoài tìm tài liệu, thử một chút xem có thể đánh thức cậu ta hay không cho, nhưng mà các người cũng đừng ôm hy vọng quá lớn, tôi đây là theo phương pháp cũ, nếu vạn nhất không được, còn phải mau ra ngoài tìm biện pháp khác.
Vừa nói, Dương Thần liền chạy ra ngoài, cũng không biết người này sẽ đi tìm tài liệu gì.
Tôi cùng Thiệu Bồi Nhất yên lặng đối mặt không nói gì, đều mỗi người mỗi suy nghĩ, A Long ngủ mê man, cùng cái kính bạc của Thiệu Bồi Nhất, cùng với cái mặt quỷ kia, giữa ba chuyện này, lại sẽ có liên hệ gì chứ?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo